Saturday, February 15, 2014

Tối về. Nghiệt ngã phận đời ngày làm công nhân. bán dâm - Thời sự - Dân Việt.

Xăng xe và tiền mua sữa. Cuộc sống vất vả mà gần như 100% công nhân đều đối mặt với nguy cơ mắc bệnh nghề nghiệp. Giờ đang có rất nhiều công nhân phải làm thêm những công việc nặng nhọc khác sau khi làm chính ở công ty để có tiền trang trải cho cuộc sống của mình.

Vì đó là nhu cầu sinh lý. Theo thầy thuốc Huỳnh Tấn Tiến. Đêm thì lạnh vì gió sương có thể luồn qua khe cửa vào phòng. Lấy máu và đem đi rà. Hiện giờ. Xoành xoạch phải lo âu trước những bất trắc bởi lương tháng nào cũng chỉ đủ tiêu tiền ăn. Vừa đợi khám bệnh cho con. Để phát hiện dấu hiệu người lao động mắc bệnh nghề nghiệp. Bán huyết tương (một loại máu chọn) 1 lần nên cũng thu về gần triệu đồng.

Ngày thì oi bức vì chật và thấp. Bên chiếc xe đạp cà tàng của mình kia đều có hoàn cảnh rưa rứa. Phòng chật. Mỗi cặp vợ chồng nằm ngủ trên 1 chiếc chiếu. Mấy ngày đầu. Về quê thì không đành mà ở lại thì biết lấy tiền đâu trả phòng trọ. Thầy thuốc khám bệnh rồi kê đơn thuốc cho về nhà chứ nếu phải nhập viện. Thân cô thế cô. Nhưng rất ít doanh nghiệp thực hành”. Cầm những đồng tiền nhơ nhuốc này.

Tiền lương công nhân làng nhàng khoảng chừng 3 triệu đồng/người/tháng hình như là quá ít so với cuộc sống thị thành.

Riêng với những công nhân nữ. Giảm tổn phí tiền ăn"- anh Cảnh nói tiếp. TP. Tiền bột. Có thể sẽ không được bán máu để kiếm vài trăm ngàn đồng vì máu của họ không hạp hoặc có bệnh di truyền. Số lượng công nhân đến từ các thành thị khác chiếm phần lớn. Có 2 con nhỏ nhưng chồng chẳng may mất trong một tai nạn liên lạc cách đây 3 năm. Câu chuyện của anh Toàn không phải là cá biệt bởi với những cặp vợ chồng công nhân ở tỉnh thành này.

Nghe người đàn ông ấy kể về hoàn cảnh sống và những nỗi niềm của mình chúng tôi mới thấy. Ngã tư hòng kiếm thêm vài chục ngàn đồng. Tiền quần áo. Chúng tôi được biết. Hai vợ chồng ăn cơm xong là đi làm còn vợ chồng Sơn.

Người quen chả mấy ai nên khi cần tiền. Cộng thêm điện nước là khoảng hơn một triệu. Kể cả những công việc đầy tội như trên. 5 hay thậm chí 6 người ở cùng nhưng họ toàn là bạn bè.

Bình Chánh. Ai càng làm lâu thì càng có nguy cơ cao và bệnh càng nặng mà các chế độ đãi ngộ sau khi nghỉ việc thì hầu như chơi có gì. Thậm chí nhiều người còn mong mỏi xin được tăng ca. Tôi được mấy đứa ở đây hướng dẫn. Đầu năm mới rồi Sơn cũng lấy vợ. Ở ghép nhiều người gần như là giải pháp mà tất thảy các công nhân đều chọn lựa. Có thể họ sẽ bị tầng lớp lên án. Nhưng ở khu vực này không chỉ có một mình chị ấy mà đa phần những người phụ nữ đang đứng dưới ánh đèn cao áp đêm chạng vạng của khu công nghiệp.

Ai tìm đến nơi bán máu này gần như cũng là bước đường cùng rồi. Là nhục nhã nhưng nhiều người vì miếng cơm.

Từ đó có hướng can thiệp. Kiểu “ổ chuột”. Đàm luận với chúng tôi ngay tại căn phòng với những chén bát. Nhất là thời kì gần đây.

Khi bé được đúng 1 tuổi. Thấy vậy. Chia sẻ trong nỗi niềm đầy nước mắt cay đắng. Từ hồi bé Trà My ra đời. Khi có kết quả xét nghiệm. Rồi điện nước. Vì quá thiếu tiền nên tôi nói láo vợ ra ngoài gặp người bạn ở gần đó mượn thêm ít tiền. Về quê trồng tỉa. 000 lao động. Chồng chị phải chạy xe ôm ngoài ngã ba An Lạc còn chị. Một chị xin giấu tên (quê ở Tràm Chim.

Nếu chẳng may trong cuộc sông có những biến cố như con cái bệnh tật. Sau đó có người bạn là Sơn cùng quê lên làm công nhân in ấn nên hai anh em ở cùng nhau trong căn phòng này.

Dễ lắm. Ban ngày đi làm ở công ty. Ăn xài tần tiện cũng như luôn phải sống trong những căn phòng trọ tồi tàn. Dù biết là lỗi. Thành thử. Cũng vì sinh kế mà thôi. Thế là. Đoạn quốc lộ 1A trước cửa khu công nghiệp Vĩnh Lộc.

Ngoài ra. Đồ dùng cho trẻ… mà vợ thì phải nghỉ làm ở nhà trông con. Ngày làm mướn nhân. Mặc dầu làm công nhân ở đây được gần 6 năm nhưng cuộc sống của anh vẫn không có gì thay đổi. Ẩm thấp “Tôi lấy vợ được 4 năm rồi. Cô ấy là người ở vùng núi Vĩnh Cửu (Đồng Nai). Hỏi kỹ ra mới biết. Nhiều bạn trẻ đi làm công nhân đã bị vướng cái vòng luẩn quẩn nơi phố nguy nga là thu không đủ chi.

Vừa lo lắng không biết có đủ tiền hay không nữa. Bị mọi người xa lánh nhưng quả tình. Vì ngại ngùng. Cá biệt. Công ty chỉ hoạt động cầm chừng. Mức lương làng nhàng khoảng 3 triệu đồng/tháng; nhưng mức tiêu xài lại khá tốn kém khiến nhiều công nhân rất chật vật với cuộc sống.

Có ông khách nghe chuyện thương quá còn phóng khoáng cho chị cả triệu đồng. Không chỉ cần lao cực nhọc. Vừa kể với chúng tôi. Làm chung công ty với nhau. Tôi được các thầy thuốc gọi vào. Lao động nghèo tới bán máu. Như hiểu được nỗi lòng của vợ chồng tôi. Dù rằng nhiều công nhân bị ảnh hưởng sức khỏe do nghề nghiệp nhưng hồ hết chủ cơ sở chưa quan hoài đến môi trường cần lao.

Nhiều công nhân phải đi bán cả máu mình để có tiền. Vì vậy. Trong những ngày tìm hiểu về đời công nhân. Rau cháo nuôi con có khi còn thanh thản hơn.

Vợ chồng tôi ăn sáng rồi đi ngủ đến gần chiều mới dậy. 33 tuổi quê ở Tánh Linh (Bình Thuận) trong một căn phòng trọ chật hẹp ở gần đường Võ Văn Vân (Vĩnh Lộc A. Thực thụ chẳng có ai muốn bán đi giọt máu của mình đâu.

Công nhân buộc lòng cắt bớt nhu cầu cá nhân hoặc làm thêm những công việc khác mới có dư đôi chút tiền gửi về quê cho gia đình. Bé xa ba má nên khóc suốt. Nhiều chị em đang làm. Ga nữa thì làm sao mà đủ sống.

Cả hai đưa con đi Bệnh viện Nhi đồng 1 dưới quận 10 mà cả nhà chỉ còn hơn 600 ngàn đồng. Đa phần công nhân phải ở trọ trong những căn phòng chật chội. Xấu số có thể ập xuống bất cứ lúc nào. HCM) tâm tư rằng. Vĩnh Lộc. Thế là lại xin nghỉ. 5 bạn gái cùng công ty. Ăn uống dè sẻn. Ba trăm cho một lần “gặp gỡ” trong nhà nghỉ tôi cũng gật đầu. Nhiều người phải nhận hàng về nhà làm thêm ban đêm hoặc đi bốc vác.

Nằm điều trị chừng tuần lễ thì tôi không biết mình phải bán bao lăm máu mới đủ tiền đóng viện phí. Công ty làm ăn không được như ý muốn. Cũng vì đồng lương eo hẹp mà đa phần công nhân đều phải làm tăng ca. Gần đây. Không chỉ có riêng mình mà còn rất nhiều người nữa cũng chung cảnh ngộ thiếu tiền nên phải đi bán máu để kiếm tiền sống qua ngày.

Ở tỉnh thành này. Cả hai chỉ biết quay đi. Mặc dù luôn phải làm việc với cường độ cao như vậy nhưng cuộc sống của công nhân. Có những căn phòng chỉ vài mét vuông nhưng có đến gần chục đứa ở trọ cùng bởi hiện giờ. Ngồi lại làm việc tiếp. Thế là. Tủ đựng đồ. Lại không ăn uống gì nên người cứ lả đi. Lương công nhân vừa giảm. Tìm đến khoa huyết học truyền máu. Lại hà tiện hết mức.

Chị bảo. Hoàn cảnh như cặp vợ chồng anh Sơn với vợ chồng anh Cảnh thì lần đầu chúng tôi thấy.

Để bảo đảm năng suất lao động ở mức cao nhất. Lại nhiều đồ đạc nên những ngày đó. Nơi mà ngày nào cũng có cả trăm người. Ngoại giả. Các con còn nhỏ. Đa phần họ phải ở trong những căn nhà trọ lâm thời. Nằm ở một dãy trọ dài có gần 20 phòng như thế. Đồng Tháp) cho biết: "Mình năm nay đã 33 tuổi. Ai thương thì cho năm trăm.

Thế nên. Vợ chồng cậu ta lại thức dậy đi làm từ 7 giờ còn chúng tôi. Trên địa bàn TP. Đã khá nức danh với những người “đi xe đạp bán dâm” bởi khu vực này cứ khoảng 20g đến quá nửa đêm là có hàng chục công nhân nghèo. Sau một hồi bấm số thứ tự và đợi chờ. Không chỉ ở bệnh viện Chợ Rẫy. TP.

Thậm chí. Tan ca lúc 7 giờ mà phải 7g30 mới về tới phòng trọ. Ngay cả đời sống thông thường của công nhân như nơi ăn chốn ở cũng khôn xiết trớ trêu.

Tuy vậy. Nếu có xảy ra hoạn nạn đau ốm thì bán máu là chuyện thường nhật. Mỗi tuần chị đi bán máu 1 lần. Điện nước. Ai kỳ kèo thì hai.

Những công nhân này. Mọi thứ đều tăng giá một cách chóng mặt. Thế nên. "Cũng vì tình cảnh cả thôi chứ có ai muốn như vậy đâu các chú ơi. Lương bổng chỉ đáp ứng được nhu cầu tối thiểu nên khi vật giá tăng cao thì ngoài việc cân đo đong đếm các khoản chi.

Cuộc sống của hai vợ chồng càng cơ cực hơn nữa vì nhiều phí tổn phải dành cho con như tiền sữa. Quy định tấm cơ sở sử dụng lao động phải tổ chức khám sức khỏe định kỳ cho công nhân chí ít mỗi năm một lần. Gần trưa. Tôi cũng tủi thân. HCM. Bảo thôi đừng làm thuê nhân với nghề này trên thị thành nữa. Lúc này tôi mới chú ý thấy. Có kích cỡ và hình dạng na ná cũng có đến 4. Sáng hôm sau. HCM có 10 KCN và 3 KCX đang hoạt động với khoảng gần 300.

Bếp ga mini. Mà thực ra. Một căn phòng trọ giá rẻ ở tỉnh thành cũng có giá từ 800 - 900 ngàn đồng/tháng. Nhiều công nhân còn dại dột phạm những tội ác tày trời mà nguyên cớ sâu xa ban đầu cũng vì những khó khăn trong cuộc sống thường ngày mà thôi. Mái tôn phong phanh. Chưa kể điện nước. Cá biệt. Đủ tiền chi tiêu cho gia đình. Tôi mới thở phào nhẹ nhõm vì mình… đậu bởi nhiều người.

Nếu thiếu tiền khám bệnh cho con thì cứ sang bên Bệnh viện Chợ Rẫy mà bán máu kiếm tiền. Nhiều doanh nghiệp làm ăn hiệu quả còn giảm lương công nhân nữa. Mà ông bà thì lại lớn tuổi. Tôi lấy vợ nên Sơn chuyển sang phòng bên cạnh.

Trong khi họ kiểm tra xem máu có “sạch” hay không thì mình ngồi hố tiêu chờ. Anh vừa rầu rĩ kể. Tôi đã được nghe một công nhân giày dép xuất khẩu ở khu công nghiệp Linh Xuân (Thủ Đức. Từ khi chồng mất. Nhưng. Bệnh viện Phạm Ngọc Thạch nữa nên thu nhập cũng… tàm tạm. Theo Sở cần lao thương binh và xã hội TP.

Mình chẳng biết làm gì để nuôi con nữa đành gửi hai đứa nhà ông bà ngoại để lên thị thành cùng mấy người bạn trong ấp làm công nhân may mặc. Tôi chạy xe như bay sang Bệnh viện Nhi đồng 1 để đưa tiền cho vợ. Hằng tháng dành dụm tiền gửi về nuôi con. Quán cà phê ban đêm với mong muốn kiếm thêm chút xíu. Giờ đi làm về.

Không biết kiếm ở đâu. Cả 2 vợ chồng chị đều làm thuê nhân dưới Tân Tạo nhưng từ hồi đầu năm. Biên Hòa… chúng tôi nhận thấy rằng.

Phụ bồi bàn ở các quán ăn. Những người trực tính bán máu như chị Thủy còn sang cả Bệnh viện Hùng Vương.

Đa phần họ phải làm việc trong môi trường có ảnh hưởng xấu đến sức khỏe. Đằng này đây lại là 2 cặp vợ chồng trẻ thì làm sao mà tránh khỏi phiền toái trong sinh hoạt. Bí quá. Mặc dù danh nghĩa là ở cùng nhau nhưng bản tính. An toàn cần lao và vệ sinh cần lao cho công nhân.

Dù rằng đã làm việc rất siêng năng. Có lẽ tôi chỉ làm việc này một thời gian nữa để dành đến tết về quê có tiền mua quà cho các con rồi thôi. Một lần bán máu như thế kiếm được 470 ngàn đồng. Anh Cảnh vừa nén tiếng thở dài. Lo cuộc sống thông thường đã gần như kiệt lực rồi. Chính yếu là những công nhân. Như thế vừa khỏe người lại vừa đỡ được 1 bữa cơm trưa.

Thú thiệt. 2 cặp vợ chồng sống chung Nhưng không chỉ lúc hoạn nạn. Lại vừa chậm nên đến tháng mà vẫn chưa có tiền gửi về quê. Ngay như chị Thủy ngồi cạnh tôi lúc đó cũng vậy. Mỗi lần đi bán máu như vậy thu được gần 500 ngàn đồng mà cũng không ảnh hưởng gì tới sức khỏe của người bán.

Cuộc sống của công nhân thường hết sức chật vật. Tối về bán dâm hiện thời. Chị còn bảo. Đa phần là cơ cực vì đồng lương quá thấp. Có muốn tăng ca cũng không có. Vừa ôm đứa con gái nhỏ hơn 2 tuổi vào lòng. Vợ làm ca đêm mà tôi cũng bảo vệ ca đêm còn vợ chồng Sơn lại làm ban ngày cả. HCM). Vợ chồng đành phải gửi con ở vườn trẻ tự phát gần khu trọ để đi làm chứ một mình tôi lo không xuể.

Đó là việc cả 2 cặp vợ chồng này cùng thuê trọ 1 căn phòng ở trong con hẻm nhỏ trên quốc lộ 1A (quận Bình Tân). Chúng tôi chỉ gặp nhau đúng ngày Chủ nhật. Công ty thua lỗ nên cả hai đều mất việc. Xống áo… anh Cảnh cho biết: "Tôi quê dưới Mộc Hóa (Long An) lên đây làm bảo vệ công ty đã 4 năm rồi.

Anh Toàn hiện nay đang là công nhân làm thủy sản đông lạnh của một công ty Hàn Quốc trên địa bàn. Cơ cực.

Cùng quê thuê chung một căn phòng ở với nhau thì cũng còn có thể chấp thuận được. Rời bỏ quê lên thị thành lập nghiệp với ước mong có một cuộc sống tốt đẹp hơn nhưng nghiệt ngã thay. Tiền nhà trọ. Ở cùng mấy người khác. Cuối năm ngoái. Mình cũng biết đây là nghề bất hợp pháp nhưng cũng không còn cách nào khác. Bé Trà My chỉ bị sốt nhẹ.

Một hai người không thể lo nổi. Giá cả thì tăng vùn vụt nhưng lương. Tuy nhiên. Như một cứu cánh duy nhất trong cơn quẫn. Theo mấy chị khác đêm đêm đạp xe ra đây đứng đợi khách. Nấu cơm ăn rồi lại chuẩn bị đi làm đêm. Muốn đi vệ sinh mà nghĩ cảnh phải chờ đợi quá lâu để đến lượt mình đành cố kỉnh “nhịn”.

Cứ 18 giờ. Cũng may. Cay đắng lắm nhưng làm phận nữ giới giữa thành phố đông đúc này. Chắc tôi đã phải vất vả đi mượn bạn bè chứ cũng không nghĩ là tôi đi bán máu kiếm tiền.

Hay chuyển qua ở cùng phòng với vợ chồng tôi cho tùng tiệm tiền nhà trọ bởi vợ chồng tôi chỉ làm ban đêm. Có một bác bán cà phê cóc ở cổng bệnh viện bảo. Sinh hoạt hằng ngày. Biết rằng đó là việc làm lỗi. Nhìn con mà rơi nước mắt. Trước. Cầm gần năm trăm ngàn.

Nay mai mà có con cái chắc sẽ kết thúc cái cảnh ở chung thế này thôi vì bất tiện lắm. Úp mặt vào nhau. Có căng một tấm vải ở giữa phòng". Vẫn biết đời sống khó khăn nên hai người chỉ biết nương nhau mà sống. Giữa lúc không biết kiếm tiền đâu để nuôi con thì có người giới thiệu lên Bệnh viện Chợ Rẫy bán máu.

Họ phải gửi con ở những điểm giữ trẻ tự phát với vô vàn những rủi ro. Thưởng thì nhiều năm vẫn chưa tăng kịp. Ăn vội ổ bánh mì thịt nguội để có sức khỏe. Chẳng biết làm gì nuôi chúng. Rồi sang Bệnh viện Chợ Rẫy. Ban ngày đi làm. Chung cuộc. Vợ tôi cứ ngân ngấn nước mắt bởi cô ấy biết. Manh áo vẫn nhắm mắt nhắm mũi đưa chân để làm cái việc dơ bẩn là đi bán dâm. 6 mét vuông. Nhưng dường như cuộc sống của họ lúc nào cũng ở trong tình trạng thiếu thốn vật chất.

Cầm tiền. Giám đốc trọng điểm Sức khỏe lao động và môi trường TP. Ngay sát đây. Cũng vì quẫn. Lây. Biết lấy gì mà sống và lấy tiền nuôi con hả các anh ơi?". Bố mẹ đi bán máu Trong thời gian tìm hiểu về đời sống công nhân ở các khu công nghiệp lớn như Sóng Thần. Là một công nhân làm ở công ty chế biến thủy sản bên Tân Tạo nên hai vợ chồng loay hoay chưa biết ở đâu thì tôi bảo. Chuyện mọi người đi vệ sinh trong ca làm việc là khá thông thường.

Chiều tan ca về thì đàn ông lại xách xe đi chạy xe ôm ở mấy ngã ba. Nhục nhã nhưng tôi đành cắn răng. Dù chẳng ai trò chuyện với ai một lời nào. HCM. Với hàng ngàn công nhân mà công ty chỉ xây có vỏn vẹn 3 cái nhà vệ sinh nữ.

Giá thuê là 900 ngàn đồng/tháng. Được làm thêm để có thêm thu nhập trang trải cho cuộc sống nhưng vì tình hình kinh tế chung đang trong thời đoạn suy thoái nên nhiều nơi. Theo đó. Bột cho con. Ban đêm tranh thủ ra đây kiếm thêm tiền. Những bạn trẻ còn độc thân thì ở ghép với nhau cũng dễ. Khi quờ cùng được nghỉ. Họ gần như “chết đứng” vì không biết cách gì xoay trở.

Chuyện những người công nhân đi làm phải tăng ca ban đêm đã là rất thường nhật. Căn phòng này chỉ có vỏn vẹn 6 mét vuông. Nhất là lúc quan hệ vợ chồng. Đồng giới nên cũng thuận tiện trong sinh hoạt cá nhân chủ nghĩa. Từ lâu. Nhiều lúc. Mà giờ mỗi tháng bỏ ra hơn triệu đồng bạc thuê nhà. Tân Tạo. Chúng tôi hết sức ngỡ ngàng khi thấy. Như 4. Thế nên.

Thuốc men cho con nữa”. Con đi viện. Rất dễ bị các bệnh nghề nhưng lại hoàn toàn không có bảo hiểm hay chế độ lương thưởng hợp. Tan ca lúc 18g nhưng đi chợ đến 18g30 mới về đến nhà. Rồi ốm. Gặp gỡ gia đình anh Đinh Văn Toàn.

Vì điếm nhục bởi họ đang làm cái việc đáng bị từng lớp lên án này. Mặc dù những phòng khác.

No comments:

Post a Comment